Tương truyền rằng ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có 3 người bạn chơi rất thân với nhau. Quân thích võ nghệ, đao kiếm, Mộc thích nuôi trồng, tìm hiểu về thiên nhiên, Thư thích văn thơ, nhạc họa. Trong đó, Quân là người có hoàn cảnh khó khăn nhất, lại bị câm điếc từ nhỏ, thế nhưng lại có tài võ thuật, vì vậy người ta đặt biệt danh cho cậu là “Quất roi”.
Vài năm sau đó, đất nước bị giặc xâm lăng, dù cả nước đã liên thủ đoàn kết với nhau để chống giặc ngoại xâm nhưng vì kẻ thù quá mạnh nên không dễ dàng đối phó. Lúc đó, Quất roi muốn ra trận đánh giặc, nên đã nhờ hai người bạn của mình để nói rõ tâm ý của mình cho tướng lĩnh biết. Sau khi xin được ra trận, Quất roi giao đấu với kẻ thù suốt 3 ngày liền và giành được chiến thắng. Sau khi trở về, Quất roi được nhà vua ban thưởng cho 1 giống cây quý và dặn dò rằng “Nếu muốn sung túc phú quý, thì hãy hái quả xuống, nếu muốn xua đuổi tai ương, hãy bẻ cành mà trồng xuống đất”.
Năm sau, làng Quất roi bị tuyết phủ kín, trời lạnh thấu xương, hoa màu, động vật và ngay cả con người đều lâm vào tình trạng lầm than. Thấy vậy, Quất roi liền nghe theo lời ông tiên liền bẻ cành của cây thần, để trồng ở nhiều nơi khác nhau. Quả nhiên, lúc đó trời quang hẳn, thời tiết hết lạnh giá, cây cối, mọi sinh vật như được hồi sinh, phát triển mạnh mẽ.
Sau này, mỗi độ xuân về, mọi người lại mang giống cây đó trồng trước nhà với hi vọng cầu bình an, phú quý và cũng để tưởng nhớ đến Quất roi, mọi người gọi giống cây đó là Quất.